Indestructible
Chồn
Follow


Indestructible, Unbreakable









© Skin by Ken Eriksen basecodes by atiqah jaidin. Image from
[TRANS][ONESHOT] Mãi Bên Nhau
Chủ Nhật, 3 tháng 8, 2014 | 0 Comments

Author: miao0214min
Translator: Chồn Chồn
Original Link: http://ske48.name/viewthread.php?tid=40457&extra=page%3D1
Disclaimer: Như cũ, thiếm Linh có thể bỏ qua nhưng người eo mình là của mình T___T
Pairings: RenAirin, OgiAiri, GomaYukko
Rating: PG-13
Category: Horror
Status: Finished
Note: Fic dịch chui, vui lòng đừng mang đi đâu, fic này tác giả kêu đặt tiêu đề phiền phức tiêu đề này là mình tự đặt


Mãi Bên Nhau


Shiori vẫn tan ca rồi về nhà như thường ngày. Chỉ ăn chút ít qua loa rồi bắt đầu sửa soạn tài liệu ở công ty sáng nay. Khoảng nửa tiếng sau, chiếc điện thoại di động đặt trên bàn vang lên. Màn hình hiện lên cái tên Nakanishi Yuka, khi đó là 7h 15. Có chút thắc mắc nhưng cô vẫn cầm điện thoại lên và ấn nút nghe.

“Yuka-senpai, có chuyện gì mà gọi điện vào giờ này thế?”

“Chị không thể giải thích mọi việc với em ngay được, hiện chị đang ở bệnh viện Higashiyama, Yukiko bị thương nặng đang được cấp cứu! Em tới mau đi!” Ở phía bên kia điện thoại là một giọng nói nôn nóng

Tuy trong lòng đầy thắc mắc nhưng hiện tại trong đầu chỉ có “Yukiko bị thương, đang được cấp cứu”.

“Em biết rồi, em sẽ lập tức tới đó ngay.” Sau nhất thời ngây người, cô đóng điện thoại lại, tiện tay cầm lấy một chiếc áo khoác rồi chạy thẳng ra cửa.
------------------------------------------------------------------------------
Từ lúc tiễn Yuka và Yukiko về nhà cho đến giờ Airi vẫn luôn ngồi trên ghế sofa nhìn Rena bên cạnh. Còn Rena thì chỉ ngồi đó chăm chú gọt táo, trên con dao đang gọt vẫn còn lờ mờ vài giọt máu.

“Airi! Cho nè.” Rena sau khi gọt xong một quá táo, tươi cười đem quả táo không trọn vẹn cho Airi đang ngồi bên cạnh mình.

Cô nhận lấy quả táo, không nói một lời nhìn trên đỉnh quả táo vẫn còn xót lại chút máu.

“Airi? Chị không muốn ăn táo sao? Để em đi làm bữa tối cho chị.” Nói xong, Rena chuẩn bị đứng dậy thì bị kéo lại.

Khi cô quay lại nhìn Airi, phát hiện đối phương đang nhìn mình, ánh mắt nghiêm túc đó khiến cô cảm thấy có phần sợ hãi. Tiếp đó không đợi người kia nói gì, cô ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi đầu giống như một đứa trẻ vừa làm sai, mặt khác ngón tay ngụa nguậy ra vẻ oan ức.

“Vì sao lại đâm Yukiko bị thương? Chẳng lẽ em không biết em ấy là bạn chị sao?” Nhìn dáng vẻ hiện tại của Rena, Airi có chút không nỡ nặng lời, cố gắng đè nén sự nóng ruột trong lòng để giọng nói trở nên nhẹ nhàng.

“Cái đó, Ogiso Shiori ấy, cô ta có mối quan hệ gì với chị?” Rena vẫn cúi đầu như cũ. Ngón tay ngụa nguậy nhiều hơn, lời nói có chút nghẹn ngào.

“Shiori? Shiori thì liên quan gì tới chuyện này, họ đều là bạn đồng nghiệp của chị mà.” Vừa nghe cái tên đó, Airi đột nhiên trở nên lúng túng, nhưng nhanh chóng định thần lại như cũ.

“Đó là vì người kia nói, muốn em rời khỏi Airi… Nếu em từ chối, để Ogiso Shiori được hạnh phúc, thì không còn cách nào khác ngoài việc em phải biến mất khỏi thế giới này…Là cô ta lấy dao muốn đâm em trước! Airi! Không phải là lỗi của em! Em không muốn rời xa Airi…” Khi Rena ngẩng đầu lên, gương mặt đã giàn dụa nước mắt, nhìn cô bằng một ánh mắt oan ức.
Rena như thế này làm cho Airi có chút không nỡ. Nhẹ giọng thở dài nắm lấy tay người kia, tách từng ngón tay đang quấn chặt vào nhau. Để cô gái tựa vào vai mình, trong lòng ngẫm lại những lời vừa nói. Vẻ mặt từ từ trở nên u ám rồi lập tức đứng dậy. Cô biết rõ Rena sẽ không nói dối mình, dù em ấy có làm chuyện đáng sợ đến mấy thì đều nói rõ nguyên nhân cả. Vì theo nhận thức bên trong của em ấy, bất luận là chuyện gì cũng không cần thiết phải bịa đặt ra lí do.

------------------------------------------------------------------------------

Shiori đang ngồi bên cạnh giường của Yukiko. Bác sĩ nói do con dao đâm vào phía xương sườn nên không gây tổn thương tới nội tạng, tuy nhiên mất khá nhiều máu. Mọi người yên tâm thở dài. Sau khi đầu óc trầm tĩnh lại, Shiori vẫn ở đây trông nom thay cho Yuka đã về nhà.
Hiện tại cô đang cầm bàn tay lạnh lẽo của Yukiko. Nhìn gương mặt tái xanh của người còn lại, trong đầu cô tràn ngập nghi hoặc chưa thể giải đáp, Yuka-senpai hình như chỉ biết ai đã đâm Yukiko mà thôi.
Nhớ lại trước khi đi, hình như Yuka đã có lời gì muốn nói với cô, nhưng sau cùng cũng không nói gì, Shiori khẽ thở dài.

------------------------------------------------------------------------------
Sau khi ăn xong bữa tối, Rena thu dọn bát đũa rồi dọn dẹp nhà bếp. Airi vẫn ngồi tại bàn ăn như cũ, chỉ xoay người nhìn từng nhất cử nhất động của người kia. Rena thỉnh thoảng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Airi, lại cười cười một cách ngượng ngùng, lập tức cúi đầu tiếp tục rửa bát.
Tình thế như vậy kéo dài 10 phút, Airi không nhịn được đứng lên, bước tới phía sau Rena ôm lấy cô bé, lời nói vang lên sự bất mãn

“Rena, cái đĩa đó em rửa 10 phút rồi. Cọ nữa thì nó sẽ vỡ đấy.”

“Dạ, em biết rồi” Đem rửa sạch chiếc đĩa rồi để sang chậu bênh cạnh, xoay người nhìn vào đôi mắt Airi.

“Airi có chuyện gì khó nói sao?” Chớp chớp đôi mắt, đôi môi vẽ lên một nụ cười xinh đẹp, nói thẳng nỗi băn khoăn canh cánh trong lòng Airi.

Trong nháy mắt, trong tâm Furukawa Airi mọc lên một loại cảm giác xấu hổ. Hai tay đang ôm eo Rena buông ra. Lưỡng lự một hồi rồi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Rena mà nói.

“Chị muốn tới bệnh viện xem sao.”

“Ừ, thì sao? Có chuyện gì đâu mà, Airi muốn đi thì cứ đi đi. Nhưng mà phải về trước 12h đấy!”

Furukawa Airi vô cùng kinh ngạc khi Rena còn không phản đối, cỗ suy nghĩ  rất lâu nghĩ ra đủ cớ để được đến bệnh viện, vậy mà còn bao nhiêu lí do cô còn chưa dùng tới.

“Trước 12h nhất định phải về nhà đấy~ Không thì Rena sẽ rất tức giận.” Vẫn gương mặt tươi cười xinh đẹp đó, vẫn thanh âm thoải mái đó, thế nhưng Airi lại cảm thấy ớn lạnh.

------------------------------------------------------------------------------

Nửa tiếng sau, Airi dựa theo địa chỉ Yuka đưa cho mình tìm tới phòng bệnh của Yukiko. Đứng ngoài cửa phòng, nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh chứng kiến Ogiso lặng lặng ngồi bên giường Yukiko.
Cô sửa sang lại một chút rồi nhẹ tay gõ cửa khe khẽ, sau đó đẩy cửa bước vào trong.

“Airi-senpai….” Nghe tiếng gõ cửa, Ogiso liền ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Airi, khe khẽ gọi một tiếng. Sau đó hai người cứ lặng lẽ đứng đó nhìn chăm chú đối phương.

“Là em bảo Yukiko tới tìm Rena?” Hai người vẫn chăm chú nhìn nhau như thế dưới bầu không khí tối mờ, mãi sau Airi mới bật ra câu hỏi.

“Dạ? Em?...Airi-senpai, chị muốn nói gì?” Câu hỏi khiến Ogiso bỗng chốc sửng sốt, sau khi ý thức được hàm ý trong lời nói của đối phương, những giọt lệ nơi khóe mắt tràn ra.

Airi có chút không nỡ vội bỏ qua ánh mắt đó, tuy có chút ngờ vực rằng mình không sai, thế nhưng chính bản thân trước sau đều không tin Shiori lại làm chuyện như vậy.

“Thôi quên đi, không có gì cả. Yukiko thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?”

Cô nói mà không hề nhìn gương mặt Shiori, cô sợ bản thân sẽ không nhịn được mà ôm lấy thân ảnh với vẻ mặt thập phần oan ức kia.

“…Dạ, không có chuyện gì, bác sĩ nói sẽ tỉnh lại sau vài tiếng nữa. Về sau chỉ cần dưỡng bệnh là ổn.” Shiori một mặt trả lời, một mặt dùng tay áo lau đi những giọt nước ẩm ướt nơi khóe mắt, tuy biết rõ bản thân khi bị nghi ngờ rất đau lòng, rất muốn khóc, nhưng cô cũng không phải người cố tình gây sự với người khác.

“Thật không? Vậy là tốt rồi…”

Airi đi tới bên giường, nhìn Yukiko đang nằm nơi đó một chút, theo thói quen hướng về phía Ogiso nhìn lại, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi 2 ánh mắt giao nhau. Mãi tới khi cô di chuyển lần nữa, trong phòng lại rơi vào trạng thái trầm lắng. Cô đi tới bên cửa sổ, nhìn màn đêm đen như mực và từng giọt mưa bụi nhỏ li ti. Phát giác thở dài khe khẽ. Bỗng nhiên phía sau lưng cảm thấy trọng lượng nhẹ nhàng, một đôi tay từ phía sau lưng đưa ra ôm lấy eo cô. Tiếp đó cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc đó.

“Shiori..” Airi đưa tay cầm lấy vòng tay đang đặt bên hông mình.

“Đừng nói gì cả, em biết, chỉ cần cho em ôm một chút thôi, thế cũng tốt rồi.” Phía sau lưng truyền đến tiếng rầu rĩ từ Ogiso, thanh âm xen lẫn đôi chút nghẹn ngào.

Hai người duy trì từ thế đó tới khi họ nghe tiếng mở cửa phòng. Airi có phần thất kinh đẩy Shiori ra, ngoảnh lại thấy người đang đứng ở cửa mới thở dài nhẹ nhõm, khi nhìn về phía Shiori, mới phát hiện trong mắt đối phương tràn đầy sự bi thương và hờn tủi. Một chút áy náy nảy lên trong lòng, cô vội quay đầu đi chỗ khác tránh nhìn ánh mắt Shiori, sau đó nghi hoặc nhìn người vừa bước vào.

“Cho hỏi ngài là?” Quay lại thấy người đàn ông đi tới bên giường bệnh của Yukiko, Shiori tạm thời không nghĩ tới hành động vừa rồi của Airi nữa, hỏi như vậy.

“Lúc nãy đã không có ý tứ làm phiền mọi người, tôi là thành viên của tổ cảnh sát khu 11 Oki Yoshishu.” Người đàn ông mặc bộ vét phẳng phiu vẻ mặt không thay đổi rút từ trong túi áo ra thể cảnh sát nói.

“Cảnh sát? Chúng tôi không hề tố giác với cảnh sát. Yukiko chẳng qua không cẩn thận nên bị thương thôi.” Nghe hay đối phương là cảnh sát, Ogiso đột nhiên hoảng loạn, nhanh chóng hướng về phía Airi nhìn nhau một cái, sau đó vội vã nói.

“Ah, tôi tới đây không phải vì việc đó.” Oki Yoshishu thu lại thẻ cảnh sát cất vào trong túi áo, hướng về phía Airi “Cô là Furukawa Airi-san phải không? Tôi có chút việc muốn hỏi cô.”

“Tìm tôi? Có việc gì sao?” Airi nhìn Shiori một chút, sau đó giữ nguyên vẻ mặt nghi hoặc như cũ, nhìn viên cảnh sát vẻ mặt cũng không rõ đang nghĩ gì trước mặt.

“Tôi vừa mới ở chỗ cô, thế nhưng trong nhà không có ai cả, theo hàng xóm của cô mới biết hôm nay nhà có người bị thương. Đó là lí do vì sao tôi tới đây. Tôi có chút việc muốn hỏi cô.” Viên cảnh sát tên Oki Yoshishu tìm tới chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống, sau đó ra hiệu Airi ngồi xuống phía đối diện, tiếp tục dùng giọng nói lãnh đạm không hứng thú mà nói.

Shiori đang lịch sự rót cho ông ta chén nước, nghe ông ta nói, tay đột nhiên có chút run rẩy, chiếc chén trong tay rơi xuống đất. Khi ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt ông ta đang nhìn mình, có cảm giác như ánh nhìn chằm chằm của một con thú săn mồi, thật không tốt chút nào.

“Em không sao chứ?” Nhìn nước nóng lênh láng trên mặt đất, Airi đứng lên lo lắng hỏi.

Đang chuẩn bị đi tới thì trong đầu chợt hiện lên một câu nói. Ngay sau đó cô nắm lấy bả vai viên cảnh sát.

“Ông nói là trong nhà không có ai?” Trong đầu Airi chớp mắt trở nên rất hỗn loạn.

Một chút giọt nước nóng văng tới chỗ Shiori, cắn cắn môi dưới, hướng về phía vien cảnh sát mỉm cười tỏ ý xin lỗi, sau đó tiếp tục lau dọn vết nước trên mặt đất.

“Xin cô đừng kích động quá. Nếu cô muốn hỏi người ở cùng cô là Matsui Rena-san, thì hàng xóm có nói sau khi cô rời khỏi, không lâu sau thì cô ấy cũng đi ra ngoài. Tôi tưởng cô ấy đi theo cô chứ? Kỳ thực tôi cũng có chuyện muốn hỏi cô ấy.” Chỉnh sửa lại quần áo có phần nhàu nát khi bị Airi chộp lấy, viên cảnh sát ngạc nhiên khi phát hiện đối phương đã trở nên ngây ngốc bàng hoàng từ lúc nào.

“Furukawa-san, nói ở đây không tiện, liệu cô có thể theo tôi về sở cảnh sát một chuyến không?” Cắt đứt suy nghĩ đang đi vào mông lung của Airi, ông hỏi.

Airi mơ màng nhìn người đàn ông nọ, dường như không hiểu những gì ông ta nói.

“Bây giờ sao? Thưa ngài cảnh sát, Airi-senpai là tội phạm sao? Dù cho là cảnh sát thì cũng không đưa người đi tùy tiện vào ban đêm như thế được.” Đang cầm cây lau nhà lau vết nước trên mặt đất, Shiori đột nhiên đứng lên đứng trước Airi che chở.

“Được rồi, như cô mong muốn, nhưng tôi nghĩ cô cũng cần phải biết một điều. Cách đây một tuần, vào ngày 29/6, trong khoảng thời gian từ 10h tới 11h30 tối, có người đã nhìn thấy gần khúc sông phía Tây xuất hiện một người giống Furukawa-san, còn có…”

Oki Yoshishu nói ra một chút thông tin trong đầu, một mặt thì quan sát biểu cảm của Airi, nhận thấy người kia vẫn như khi biết Matsui Rena không ở nhà, vẫn ở trong trạng thái không tập trung. Dừng lại người bên cạnh là Shiori thì lại thấy ánh mắt đau buồn đang nhìn Airi. Ông vừa nói vừa tiến hành những suy đoán của riêng mình trong đầu.
Ông dừng lại khi nghe thấy âm thanh cửa mở, tiếp đó một thân ảnh ướt sung từ đầu tới chân bước vào, nhìn khắp chung quanh. Ngay khi ánh mắt bắt gặp Airi, một nụ cười xinh đẹp được vẽ lên môi.

“Rena!” Airi reo lên mừng rỡ.

Đang định vui mừng chào đón, đột nhiên cô ngừng lại, gương mặt trở nên sợ hãi. Nhanh chóng quay đầu nhìn lại chỗ ngồi cũ rồi lại ngoảnh lại nhìn về phía cửa chính là viên cảnh sát Oki. Đã vậy ông ta còn đang nheo mắt nhìn vào cây dù trong suốt Rena đem theo.

“Airi~ Tìm được chị rồi!” Trong mắt Rena lúc nào cũng chỉ duy nhất một mình Airi. Không chút để tâm tới ánh mắt kỳ lạ những người khác đang nhìn mình.

Một vài giọt nước hồng nhạt theo nước mưa chảy xuống từ chiếc ô đã bị biến dạng, rồi vỡ tung trên mặt đất. Trên mặt và tay Rena vẫn còn vài vết hồng nhạt. Xem chừng Rena khi đang cầm ô thì bắt gặp cơn mưa.

“Em bị thương? Không phải đã nói là chờ chị ở nhà sao? Sao lại tới đây làm gì?” Tựa như đang dỗ dành, Airi kéo Rena lại kiểm tra một lượt.

“Không sao mà~ Trên đường tới đây có đụng phải vài tên đáng ghét, nên em đã giáo huấn bọn chúng một chút. Này, em mang ô tới cho Airi đó! Cầm lấy đi! Mặc dù nó bị em phá hỏng mất rồi.” Rena cười rồi đem ô tới, áy náy nhìn Airi, còn Airi thì trong lòng đã hoảng loạn cực độ rồi.

“Trụ sở cảnh sát phải không? Tôi Oki đây, xin hỏi trong một tiếng đồng hồ trở lại có xảy ra một vụ gây thương tích hay giết người gì không?” Trong lúc Airi ngây người, không biết từ lúc nào viên cảnh sát Oki đã gọi điện. Vẫn duy trì vẻ mặt sững sờ đó, cô quay lại nhìn ông ta.

“Sao, thật không?” Không biết đầu dây bên kia nói gì đó, Oki kết thúc cuộc gọi rồi đứng dậy, híp mắt cười mang theo chút châm biếm, bước tới chỗ Airi và Rena đang đứng.

Rena cuối cùng cũng chú ý tới những người khác trong phòng, hướng về phía góc phòng là Shiori vẫn ngẩn người cười cười suốt từ lúc cô vào đấy, quay lại nhìn người đàn ông đang bước về phía mình một cách hiếu kì.

“Tôi nghĩ hiện giờ tôi đã có đủ lí do để mời hai cô tới sở cảnh sát một lúc rồi.” Khi tới gần, viên cảnh sát Oki nhìn Rena thoáng qua, sau đó mang theo suy nghĩ và dáng vẻ tươi cười hướng tới người đang mở to hai mắt như đang nghĩ gì đó là Airi.

“Sở cảnh sát? Ông tới bắt Airi sao?” Dáng vẻ tươi cười biến mất trong nháy mắt. Ánh mắt Rena trở nên sắc nhọn như dao, nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao hơn mình một chút trước mắt.

“Hả? Không~ Chính xác là tôi mời hai cô về sở cảnh sát giúp đỡ cho công việc điều tra. Hơn nữa sở cảnh sát vừa mới nhận được một đơn tố giác, cách nơi này khôn gxa tại khu 9 có xảy ra một vụ gây thương tích, người bị hại bị thương nặng, thậm chí có nguy cơ tử vong. Tới chỗ này thì cô có đi qua khu 9 đúng không Matsui-san?” Cách nói của Rena khiến Oki có phần để tâm chút ít. Nhưng hiện tại thì nghĩ nhiều cũng không cần thiết, chỉ cần đem về sở cảnh sát chậm rãi tra hỏi là được rồi.

“Đừng có đùa!” Dường như chẳng để tâm tới những gì đối phương nói, Rena đột nhiên cầm cây dù trong tay hướng về phía đối phương mà đập.

“Rena! Dừng lại!” Airi chứng kiến ánh mắt Rena đột nhiên thay đổi thì bất giác lùi lại vài bước. Khi thấy Rena định dùng cây dù đập đầu Oki định ngăn cản thì đã không kịp rồi. Chỉ có thể phá ra tiếng quát bảo ngưng lại.

Không ngờ Rena sẽ đột nhiên làm loạn như thế, Oki chỉ có thể dùng hai tay ngăn cây dù. Cánh tay cùng cây dù va vào nhau trong nháy mắt khiến toàn thân tê liệt. Vì lực va chạm quá mạnh khiến ông ngã về phía sau. Đầu đụng phải chiếc ghế, kêu lên một tiếng đau đớn rồi trở nên bất tỉnh.
Hài lòng nhìn người vừa ngã, Rena quăng cây dù đã cong trong tay đi. Đi tới bên cạnh Airi đang bàng hoàng.

“Airi~ Chúng ta về nhà thôi~ Em mệt lắm rồi.” Vòng lấy cánh tay người kia, cô bé nói một cách nũng nịu.

Shiori kinh ngạc nhìn những chuyện vừa xảy ra trước mắt mình, khi ngước mắt lên nhìn Airi thì thấy người kia cũng đang nhìn mình với ánh mắt tràn ngập sự van xin. Shiori hơi cau mày lại, cuối cùng cắn môi dưới rồi bước tới Oki đang nằm trên mặt đất. Đặt ngón trỏ phía trước mũi đối phương. Sau khi cảm nhận được hơi thở yếu ới, cô thở nhẹ rồi nói khe khẽ.

“Airi-senpai, ông ta chưa chết, chỉ bị bất tỉnh thôi.” Ngồi xổm trên mặt đất, không nhìn người đang bị Rena kéo đi.

“Chưa chết? Nói vậy là, ông ta vẫn có thể bắt Airi đem đi? Không thể thế được.” Rena lên tiếng, buông tay thôi không kéo Airi nữa, từng bước hướng tới nơi Shiori và Oki, sau đó cảm thấy có một lực kéo cánh tay về phía sau. Quay đầu lại thắc mắc thì thấy Airi mỉm cười nhìn mình rồi lắc đầu.

“Đủ rồi, đừng có giết người. Ông ta không bắt được chị đâu, ta về nhà nào.” Một mặt trấn an Rena với tình hình hiện tại, một mặt nắm chặt lấy tay cô bé, không cho người kia tách khỏi vị trí bên mình.

Shiori cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người kia, vô tình gặp phải ánh mắt Airi.

“Xin lỗi, phải nhờ em giải quyết chuyện này rồi. Nếu còn ai hỏi em điều gì nữa, em chỉ cần nói không biết là được.” Sau khi giao nhau ngắn ngủi, Airi chỉ nói những lời này.

“Vậy, tạm biệt....cảm ơn em về thời gian qua.” Airi thấp giọng để lại những lời đó rồi mang Rena đi khỏi.

Shiori bật khóc lặng lẽ, khiến những giọt nước mắt đã cố kiềm chế tuôn trào. Một lúc sau khi đã bình tĩnh lại, Shiori quay đầu nhìn người đang nằm trên giường. Tâm tư suy nghĩ không biết lại trôi dạt về phương nào, cuối cùng vẫn cảm thấy lời nói và ánh mắt Airi có phần kì lạ, nhưng cũng không thể lí giải điều đó.

---------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngoài hành lang bệnh viện, Airi kéo Rena bước nhanh vào thang máy. Cửa thang máy vừa mở, Airi đã thấy ngồi trên ghế cạnh phòng cấm cứu là hai người mặc trang phục cảnh sát. Một giâu lưỡng lự, trước khi cửa thang máy đóng lại đã vội đi ra ngoài.
Airi nhìn sơ qua người cảnh sát, phát hiện đối phương đã đứng dậy và đang nhìn về phía cô. Lập tức tang tốc độ bước chân.

“Hai cô, xin chờ chút.” Sau khi nghe tiếng gọi đó, Airi càng không thể chần chừ được nữa, nhanh chóng kéo Rena chạy ra ngoài bệnh viện.

“Này! Chờ chút! Cậu ở lại đâu, tôi đuổi theo bọn họ.” Một gã cảnh sát thấy vậy nói với người bên cạnh, sau đó theo chân hai cô gái kia chạy ra ngoài.

Chạy trên một con đường dài, hầu hết câu cối đều đã bị che phủ bởi nước mưa, đèn đường bên hai lối đi thì mập mờ ánh sáng.

“Airi~~ Sao ta phải chạy chứ?” Mặc dù là người bị kéo đi, nhưng thể lực của Rena nhìn qua cũng thấy tốt hơn rõ rệt so với người chạy phía trước là Airi. Phối hợp cùng Airi chạy hết tốc lực, tò mò hỏi.
“Ah, vì đằng sau có kẻ xấu đuổi theo chúng ta. Nếu mà không chạy bây giờ, kẻ xấu đuổi tới có thể sẽ gây ra phiền phức đó.” Giọng nói vẫn dùng âm ngữ cưng chiều.

Nghe Airi nói vậy, Rena quay đầu lại nhìn một chút, quả nhiên có người đang đuổi theo thật.

“Đừng~ Như vậy không được, phải chạy nhanh hơn nữa!” Nói rồi Rena vọt lên phía trước Airi, lật ngược trở thành người kéo Airi đi.

“Nếu không dừng lại ngay, tôi sẽ nổ sung đấy!” Gã cảnh sát phía sau bị bỏ xa tới 30m thì lên tiếng dọa dẫm đối phương đầu hàng. Sau đó hướng lên không trung mà nổ một phát sung, thế nhưng hai người đằng trước còn chạy nhanh hơn.

“Đáng ghét, chạy nhanh thật!” Gã cảnh sát cầm súng một mặt tiếp tục đuổi theo, một mặt buông lời bực tức. Đang chạy thì bị trượt chân bởi một vũng nước, người hướng về phía sau, khi cây súng trong tay rơi xuống mặt đất thì một tiếng súng vang lên dữ dội.

“Không xong rồi! Mình cướp cò mất rồi!” Gã cảnh sát mong chóng đứng dậy, nhìn về phía trước vẫn thấy hai người kia đang chạy như cũ.

Biết mình không hề cướp cò làm ai bị thương, gã âm thầm thở dài một hơi, đang chuẩn bị rượt đuổi lần thứ hai thì bô đàm bên hông bỗng phát ra tiếng động.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Thư từ Furukawa Airi (↖(^ω^)↗ và cả Matsui Rena nữa)

Ah, là do Rena cũng muốn viết, mà cũng đừng để tâm tới chuyện đó.
Được, rồi, trở lại vấn đề chính.
Thưa quý ngài cảnh sát? Người đầu tiên đọc bức thư này ắt hẳn phải là cảnh sát rồi.
Mà người đang đọc có là ai thì tôi cũng không quan tâm.
Xin lỗi, dù không nhất thiết tôi phải xin lỗi, nhưng tôi nghĩ mình vẫn cần phải nhận lỗi khi phá hỏng công sự của các ngài.
Chuyện có người nhìn thấy tôi ấy, tôi tới chỗ đó chỉ để vứt xác một người đàn ông xuống hồ thôi.
Lí do sao? Tôi không muốn nói. Thế nhưng tôi không phải một tên sát nhân biến thái đâu. (Airi là đáng yêu nhất! (*^__^*) )
Việc này không thể trách tôi được, vì người làm sai cũng không phải tôi, tôi chỉ muốn bảo vệ cô bé này mà thôi.
Nếu xét theo phát luật, tội danh giết người không phải sẽ bị xử tử hình sao? Sẽ bị giam giữ sao? Một chút cũng không thích.
Nếu tôi mà chết đi, Rena chỉ còn một mình, sẽ trở nên cô đơn lắm. Rồi lại gây ra những chuyện đáng sợ, không tốt phải không? (Phải phải, sẽ trở nên cô đơn lắm! o(><)o)
Nếu tôi mà bị giam, Rena chỉ còn lại một mình, sẽ trở nên tức giận. Rồi lại gây ra những chuyện đáng sợ, như vậy cũng không tốt phải không? (Phải phải, sẽ rất tức giận đó! (╰_╯)#)
Vậy, như thế thì hiện tại cũng chẳng quan trọng nữa.
À…viết thế này thật mệt quá đi. Quỷ tha ma bắt mấy ông cảnh sát! Đau tay chết được! (Mấy ông cảnh sát đáng ghét! Biết vậy đã giết mấy ông cho rồi! (#‵))
Tôi cũng giúp mấy ông phá vụ án rồi, giờ mắng chửi như vậy cũng không có vấn đề gì phải không?
Tôi kiểm tra lại rồi, nhìn chung thì cũng như thế này.
Người bình thường ai cũng có cực hạn của riêng mình. (Airi đang ở trên người tui nè!)
Vậy nên, tôi cùng Rena sẽ đi tới địa ngục. (\(≧▽≦)/ chỉ có hai người!)
Không để các ông bắt vào nhà giam được rồi, cảm thấy có lỗi quá đi (Bánh dưa tặng cho mấy người ăn hết đó ╭(╯^╰)╮)
(Tui đi cùng Airi tới địa ngục đây! Đừng có mà nhớ tụi tui quá nha! Nếu không thì nửa đêm tui sẽ tới bên giường mấy người đó ↖(^ω^)↗)

♥ ♥ Furukawa Airi và Matsui Rena ♥ ♥

---------------------------------------------------------------------------------------------

Sau bao lâu mà bầu trời vẫn còn âm u, mưa rơi rả rich không ngừng.

Trong văn phòng cảnh sát khu 11, Oki Yoshishu với băng quấn trên đầu vừa đọc đi đọc lại tờ giấy trên bàn, vừa nhịn cơn tức giận muốn quẳng đi hết đồ đạc trên bàn.
Sáng nay sau khi tỉnh dậy tại bệnh viện, hắn nhất quyết mặc kệ lời đệ nghị ở lại bệnh viện để theo dõi tình trạng sức khỏe mà trở về sở cảnh sát. Sau khi dễ dàng xin được lệnh bắt, hắn đem theo 3 viên cảnh sát nữa xông vào nhà của Matsui Rena.
Hắn phát hiện có hai dáng người ôm nhau trên sofa ngoài phòng khách, dưới sàn nhà có vũng máu đã dần chuyển thành màu đen. Hắn định kiểm tra mạch của hai người còn đập không, thế nhưng khi chạm vào da đã thấy cơ thể họ lạnh ngắt cứng đờ thì vội thu tay về. Trên bàn ăn trong phòng bếp có chiếc bánh ngọt nhiễm máu, cạnh ghế cũng có không ít giọt máu ở đó. Sau khi kiểm tra hết tất cả các phòng, hắn nhìn vào hai con người đang nằm đó “ngủ” với nụ cười trên môi, không hiểu sao trong lòng hắn lại có một cơn giận vô cùng lớn.
20 phút sau, mọi người đem hai thi thể lên xe cảnh xác hướng về bộ phận pháp y.
Sau khi chụp ảnh hiện trường, Oki Yoshishu phát hiện túi bánh dưa cùng một trang giấy dính đầy máu trên bàn ngoài phòng khách, chính là trang giấy đang ở trước mặt hắn trong văn phòng đây, di thư của Furukawa Airi và Matsui Rena.

“Oki-san, đã có bản báo cáo khám nghiệm tử thi rồi ạ.” Một viên cảnh sát tiến tới bên cạnh Oki đặt trước mặt hắn hai tờ giấy.

“Cảm ơn.”

“Matsui Rena chết do bị con dao gọt hoa quả đâm xuyên qua tim, hơn nữa lại mất rất nhiều máu. Còn Furukawa Airi lại có rất nhiều điểm khó hiểu, tuy vết dâm ở phần bụng vào lá gan là vết thương trí mạng, nhưng trên người còn có vết thương do bị súng bắn, viên đạn được bắt từ phía sau lưng đi xuyên qua phổi.” Oki vừa đọc bản báo cáo vừa nghe viên cạnh sát trình bày sơ lược.

“Có vết thương do súng?” Hắn hơi nhíu mày, sau đó vội lấy điện thoại trên bàn gọi cho ai đó.

“Có phải khu 9 không vậy? Tôi là Oki Yoshishu ở khu 11, tôi muốn bết đêm qua có viên cảnh sát nào đã sử dụng súng không?”

Đầu giây bên kia có tiếng trả lời, sau khoảng một phút đồng hồ.

“Vậy sao, tôi biết rồi, xin cảm ơn.” Hắn cúp máy, sau đó tiếp tục nhìn bản báo cáo trong tay.

“Rất đau đấy, mặc dù cự ly không quá xa nhưng phải phi thường lắm mới có thể chịu đau tới vậy.” Hắn vừa lẩm bẩm vừa lẳng lặng nhìn trang giấy trên bàn.

---------------------------------------------------------------------------------------------------

Yukiko sau 3 ngày hôn mê cuối cùng cũng tỉnh lại.
Vừa mở mắt, cô đã thấy Shiori đang ngơ ngắc nhìn mình, hai dòng lệ bắt đầu tuôn ra. Cô muốn giúp Shiori lau nước mắt, tuy động tác đó không dùng nhiều sức những vẫn khiến cơn đau tại ngực buốt nhói khiến cô nhíu mày.

“Không nên cử động! Em vẫn còn bị thương đó.” Shiori dằn cô lại xuống giường, tiện tay xoa mắt. Tiếp đó sử dụng nút tự động lên xuống khiến chiếc giường từ từ được nâng lên. Cô rót một cốc nước rồi đưa cho Yukiko uống.

“Cảm thấy dễ chịu chưa?” Đặt cốc nước trên bàn, Shiori trở lại chiếc ghế bên giường, cầm lấy tay Yukiko ân cần hỏi.

“Ừ, không sao rồi. Xin lỗi, khiến chị phải lo lắng rồi.” Yukiko áy náy nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Shiori. Cô biết mấy ngày nay chỉ vì chăm sóc cô mà cô ấy không thể nghỉ ngơi.

“Đừng xin lỗi, em tỉnh lại là tốt rồi. Em tỉnh rồi thì chị sẽ không còn độc thân nữa.” Shiori lắc đầu, cầm tay Yukiko áp lên má mình.

Nhìn phản ứng của Shiori, Yukiko vừa vui mừng vừa có chút khó hiểu. Cô lập tức nghĩ đến điều gì đó, trong lòng bỗng chốc trở nên buồn rầu.

“Sao lại độc thân chứ? Không phải chị còn có Airi-senpai sao?” Tuy trong lòng cô đã biết rõ câu trả lời nhưng vẫn hôi.

“Airi-senpai? Nếu nói đến Airi thì chị ấy đi cùng Rena-san rồi. Thế nhưng hiện tại, chị còn biết làm gì với cảm xúc của mình đây?” Nghe Yukiko nói nước mắt Shiori lại chảy ra.

Yukiko im lặng nhìn những giọt nước mắt không ngừng chảy của Shiori, bất chấp cơn đau trước ngực, cô ôm lấy người kia.

“Vết thương sẽ vỡ ra đấy…”

“Em ghét nhìn nước mắt lắm, nếu có khóc thì khóc ở vai em này. Chị không cựa quậy thì vết thương sẽ không vỡ ra đâu.” Yukiko không để cho Shiori có cơ hội phản kháng, càng ôm cô chặt hơn.
Shiori thôi không cựa quậy, để mặc cho Yukiko ôm mình. Một vài giây sau, hai tay đặt lên lưng Yukiko mà khóc nức nở.

---------------------------------------------------------------------------------------------------

Đến địa ngục thì cũng phải đi cùng nhau.
Sau lưng có tiếng súng nổ vang lên, Rena cảm thấy Airi đôt nhiên có chút gì đó bất ổn nhưng ngay lập tức lại bình thường trở lại, tuy nhiên tốc độ chạy chậm hơn lúc trước một chút. Dù có phần khó hiểu nhưng Rena cũng không để ý nhiều, dù sao vấp đá cũng là chuyện thường tình mà~
Nửa giờ sau thì hai người về đến nhà.
Đóng cửa lại, Airi cố hết sức đẻ thở, cảm giác phổi mình như đau muốn bùng nổ, trước ngực và sau lưng đều có cảm giác ươn ướt dính lại, mắt bắt đầu mờ đi, ngẩn ngơ nhìn người trước mặt mình cũng đang thở hổn hển do chạy. Trong đầu nghĩ quần áo tối màu che dấu tốt thật đấy.

“Sao chị lại nhìn em như vậy?” Rena sau khi lấy lại hơi thở mới phát hiện Airi có gì đó lạ lùng.
Không đợi người kia trả lời, cô chợt ra điều gì đó, quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, 11 giờ 49 phút.

“Ah! Không ngờ thời gian lại trôi nhanh đến thế. Airi, tới bàn ăn mau.” Rena nói rồi đứng dậy, thấy Airi vẫn còn ngồi dướt dất mệt mỏi, bèn tiến tới giúp cô đứng dậy. Chạm vào chiếc áo mưa, chiếc mũi tinh tế chợt nhăn lại.
Airi bị kéo đến chiếc ghế bên bàn ăn, sau đó nhìn cô bé đang vui vẻ chạy vào phòng bếp, cố gắng để bản thân không ngất đi bất cứ lúc nào. Cô muốn nói gì đó nhưng một dòng nước tanh lại chuẩn bị trào ra khỏi miệng, cô nhanh chóng ngậm miệng lại, từ từ nuốt dòng nước trở lại.
Đèn lập tức tắt, phòng bếp phát ra một hồi âm thanh đùng đoàng, sau đó Rena xuất hiện cùng chiếc bánh kem với cây nến sinh nhật.

“Qua ngày rồi! Airi! Chúc mừng sinh nhật!” Cô bé bước nhanh tới bàn ăn, đặt chiéc bánh lên bàn rồi mới cười tít mắt nhìn Airi qua ánh sáng mờ ảo của nến.
Ý thức Airi bắt đầu trở nên lẫn lộn, thé nhưng vì cơn đau cô vẫn còn rất tỉnh táo, không biết từ khi nào ở góc ghế đã có những giọt máu rơi xuống đất. Cô nhanh chóng ổn định tâm trí và tạo ra một ánh mắt bất ngờ nhìn Rena cười cười. Hai tay chắp lại ra vẻ như đang ước rồi thổi nến. Khí trần ngập phổi khiến cơn đau như vạn kim châm, cô bắt đầu ho khan, một vài giọt máu cũng bắt đầu văng ra trên bàn ăn, bánh kem và người trước mặt.

“Chị xin lỗi…” Sau khi ho cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều, mặc dù cơn đau ngày càng dữ dội hơn, Airi nhìn bánh kem bị nhiễm máu của chính mình, áy náy nhìn gương mặt sững sờ của người trước mắt mà nói.

“Máu…Airi chị ho ra máu kìa, chị có chỗ nào khó chịu sao? Chúng ta tới bệnh viện mau lên!” Nhìn gương mặt đang bình tĩnh trước mặt bỗng chốc trở nên rối loạn vì máu, thấy vậy Airi không biết vì sao lại muốn cười.

“Gì thế này? Rena bình thường thấy máu cũng đâu có vẻ mặt đó?” Sau khi cười cô lại tiếp tục ho khan.

“Đừng đùa nữa, chúng ta phải tới bệnh viện thôi. Airi nhìn rất khó chịu mà. Được chứ?”

“Không đi, em không muốn thời gian cuối cùng của chị hai ta ở bên nhau sao? Chị còn có rất nhiều chuyện muốn nói với em đấy. Còn rất nhiều điều chị phải xin lỗi…” Nhìn gương mặt Rena và gương mặt “người đó” trong tâm trí, trái tim cô lại trần ngập sự hổ thẹn. Đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt cùng máu trên mặt Rena.

“Em biết mà, em biết hết mà, việc Airi từng thích Ogiso, việc Airi đi vứt thi thể người khác, việc Airi không thích em làm người khác bị thương, tất cả, em biết hết mà.”
Không kịp để ý, Airi đã bị người trước mặt mình ẵm lên, rõ rang cô bé này nhìn ốm yếu mà sao khỏe thế không biết. Xưa giờ cứ nghĩ mình là người nuông chiều chăm sóc đứa trẻ này, ai dè chính bản thân mình cũng được nuông chiều chăm sóc, chẳng qua cô không nhận ra thôi.
Airi được Rena nhẹ  nhàng đặt xuống sofa, cảm thấy thật dễ chịu khi ở trong vòng tay cô bé. Đầu bắt đầu nghĩ về những việc đã xảy ra trước đó.

“Thế nhưng, em vẫn yêu Airi nhất. Người khác thấy hai bàn tay em dính đầu máu đều tỏ ra sợ hãi, Airi không như vậy, Airi rửa sạch tay cho em, Airi cho tay em vào trong túi áo cho ấm. Airi vẫn luôn dịu dàng nhìn em, dù em có làm chuyện đáng sợ đến đâu, Airi cũng chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi. Ở bên Airi em luôn cảm thấy rất ấm áp, thế nên dù Airi có giấu em chuyện gì đi nữa thì cũng không sao cả.” Ôm lấy một Airi ngày càng thở yếu ớt, Rena càng nói nhanh.
Đầu không ngừng nhớ lại những chuyện ngày trước, khi cả hai mới gặp nhau, khi cả hai cùng vui vẻ, một Rena làm hại người khác vẫn gương mặt tủi thân, một Rena trở nên dữ dằn với sự xuất hiện của Ogiso Shiori, một Rena bướng bỉnh, một Rena nghiêm túc, một Rena dịu dàng đến thu hút, hay một Rena mỗi khi cô ra ngoài đều chào tạm biệt. Đây là vòng xoay ngựa gỗ chăng? Airi nằm cạnh nghe Rena nói, mọi kí ức lại ùa về.

“Chị xin lỗi Rena… Trước giờ chỉ luôn coi em là một đứa trẻ ngỗ nghịch, chị xin lỗi. Rena của chị hóa ra đã trưởng thành rồi. Nhưng chị lại không còn thời gian để xem một em trưởng thành nữa rồi..chị xin lỗi, người như chị…”

“Không phải chị đã nói hai ta sẽ ở cùng nhau đến cuối cùng sao? Vì thế từ nãy giờ em vẫn ở cùng một chỗ với Airi đây, trên thế giới này cũng được, ở dưới địa ngục cũng được. Airi với Rena là một mà!” Rena vội ngắt lời Airi, càng ngày càng trở nên độc tài rồi, Airi thấy vậy chỉ có thể cười khổ.

“Nhưng địa ngục đáng sợ lắm. Dù thế Rena vẫn muốn đi cùng chị sao?”

“Dĩ nhiên! Chỗ nào không có Airi thì đó mới là nơi đáng sợ nhất!” Một nụ cười ngây thơ như trẻ nhỏ xuất hiện trên gương mặt Rena, vào lúc đó Airi chẳng thể nói được một lời nào nữa.
Vậy cũng tốt, nếu chỉ một mình cô tới địa ngục, chắc cô bé này chẳng muốn ai trên thế giới sống sót mất. Có lẽ địa ngục thích hợp với Rena hơn không chừng.
Đang mơ hồ suy nghĩ, cô chợt nghĩ đến một điều gì đó.

“Rena, đem giúp chị giấy bút và con dao gọt hoa quả được không?”

“Được chứ!” Rena có phần khó hiểu những vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Đem con dao gọt hoa quả đặt bên cạnh giấy bút trên bàn, Airi gượng sức bắt đầu viết.

“Di thư? Tốt quá, Rena cũng muốn viết.” Nói rồi Rena cũng đi tìm một cây bút khác, rồi được Airi kéo vào lòng, như vậy càng dễ chịu a~ Để Airi viết rồi cô sẽ thêm lời của cô ở cuối mỗi câu. Mất một thời gian bức thư mới được viết xong.

“Rena, đâm ở phía này. Đau quá, cuối cùng cũng đến cực hạn rồi.” Airi cầm lấy con dao rồi chỉ vào bụng dưới của mình, nói với Rena.

“Em biết rồi” Tuy có do dự một chút, thấy máu không ngừng chảy ra từ miệng Airi, Rena thở dài một thơi rồi cầm lấy cán dao.

“Xin lỗi em, lại nợ em mất rồi….Đến địa ngục chị sẽ đền đáp lại cho em.”

“Vâng…” Nhỏ giọng đáp lại, Rena cúi đầu hôn lấy Airi, nắm lấy cán dao rồi dùng hết sức đâm vào cô, saumột tiếng kêu thì Airi ôm lấy cổ tay ngã xuống đấy.

“Có đau không vậy? Airi đã ngủ rồi sao…” Cô ẵm lấy con người đã im lặng từ lúc nào, nhìn vẻ mặt như đang ngủ rất ngon.
Cô đặt Airi xuống sofa, vào phòng ngủ lấy một túi bánh dưa đặt lên bàn, cắn một miếng.  

“Ăn xong rồi, Rena cũng nên đi ngủ thôi, Airi đúng là gian xảo mà, đi ngủ thôi người có cần phải thơm vậy không?” Sau khi ăn 3 cái bánh dưa, Rena liếm hết vệt bánh còn sót lại trên tay.
Rút lấy con dao ở bụng dưới của Airi ra, chọc nhẹ vào người mình, từ ngực tới sương xườn, chọn vị trí dễ đâm nhất, đâm vào rồi rút ra. Ngực ngay lập tức trở nên ướt đãm, Rena nhíu mày cảm thấy có phần đau đớn, ôm lấy Airi đang ngủ yên bình, nhắm mặt lại.

Cuối cùng thì hai ta vẫn ở bên nhau. Ngay cả đó có là địa ngục thì em cũng không để chị một mình đâu. Cũng giống như chị vẫn luôn lo lắng không biết em sống tốt không đó thôi.


 End.





Nhãn: , , , , ,